Chương 2 : Cháy trụi lông

Chương 2 : Cháy trụi lông

Ta thật là xui xẻo a, hu hu, lần đầu tiên xuống trần gian đã mang một cái bộ dạng rất rất thê thảm.

Lông của ta bị cháy trụi lụi, giờ ta là một tiểu hồ ly không lông xấu xí, lão trời già đáng chết, ta chỉ hạ phàm thôi mà, vậy cũng khiến cho thiên lôi rồi lại thiên hỏa đến oanh tạc ta. Bộ lông tuyệt mỹ của ta đâu còn đâu, mà bản thân ta giờ cũng bị thương không nhẹ, pháp lực không tùy tiện sử dụng, nếu không sẽ khiến thương thế của bản thân thêm nặng.

Từ khi đắc đạo, khai mở linh trí, ta chưa bao giờ thấy lạnh như thế này, mà chốn hoang sơn này không biết có gì nguy hiểm không ? Ta mệt đến nỗi bốn chân rã rời, nhưng không thể cứ nằm ngoài trời mà nghỉ ngơi được, tiểu hài tử như tiểu hồ ly ta nằm ngoài trời lỡ mà ai thấy bộ dáng ta lúc này thì thật là mất mặt quá đi.

Nghĩ vậy, ta bèn cố lấy hết sức, từng chút từng chút, cố gắng lết đi. Bóng tối dày đặc khiến ta cảm thấy sợ, tiếng trùng kêu rỉ ríc vang vọng trong khoảng không thật là khiến ta không rét mà run a !

Bước đi, bước đi, chầm chậm, ta bắt đầu nhớ lão quỷ, nhớ hơi ấm của lão ấy, ta muốn chui vào lòng của lão quỷ mà ngủ thôi, ở đây lạnh quá. Bất giác, nước mắt của ta lại giọt ngắn giọt dài rơi ra. Không biết trên trời cao kia, hắn có nhớ ta không ?

Đi một lát, ta cũng tìm thấy một cái hốc trên một thân cây lớn, ta liền lấy hết sức bình sinh chui vào đó.

«  Không biết nơi này là nhà của ai, nhưng ấm áp quá. » Ta thầm nhủ. «  Thôi kệ, ngủ đã, người ta đuổi thì ta đi. »

Quá mệt mỏi, ta liền thiếp đi tự lúc nào. Trong giấc ngủ, ta mơ thấy một nam tử ôn nhu ôm ta vào lòng, mà điểm kỳ quái là ta không thể nào nhìn được rõ dung mạo của hắn. Mà thôi kệ, dù gì ta cũng thích cái cảm giác này.

Cứ như thế, tiểu hồ ly ta đã trải qua một ngày ở nhân giới, cùng với mấy sợi lông còn sót lại của một bộ lông tuyệt mỹ đã bị cháy nham nhở.

Cùng lúc đó, trên linh giới, tại Hỏa Vân Đỉnh.

Một nam tử tóc đỏ như máu, người khoát bộ trường bào màu đỏ, đang lười biếng nằm trên một cái giường chạm trổ tinh xảo.

Hắn đang uể oải ngồi dậy, nhìn vào một bóng người mờ nhạt trước mặt

«  Ảnh Hồ, có chuyện gì quan trọng lắm sao mà người phải dùng thiên ngoại hóa thân mà trực tiếp bẩm báo với ta. »

«  Khởi bẩm đại nhân, đã phát hiện tung tích của…… »

Âm thanh dần dần trở nên nhỏ đi, cả gian phòng như chìm vào im lặng.

Tiên Linh Sơn
Nam tử mà tiểu hồ gọi là lão quỷ vẫn đang ngồi thưởng trà trong đình.

«  Tiểu hồ ly, hy vọng ngươi xuống nhân giới tránh được một kiếp, ở xa ta một chút, có lẽ sẽ tránh được tiêm nhiễm nhân quả của ta. »

Thầm thì giây lát, nam tử không khỏi thở dài, hơi thở nhẹ mong manh như sương khuya.
« Trời tây hôm qua xuất hiện dị tượng, e là linh giới từ nay chẳng có ngày nào yên lành. »

Ánh mắt nam tử thê lương nhìn về phía chân trời xa xăm. Không biết hắn nghĩ gì trong lòng, chỉ thấy khuôn mặt thoáng có chút buồn mờ nhạt như sương như khói.

Phàm Giới.

Mặt trời đã lên cao cao, mà tiểu hồ ly vẫn thản nhiên ngái ngủ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến