Ta là Tiểu Hồ Ly - Tiền Truyện

Hồng Hoang, Tiên Linh sơn, Ngọc Trúc lâm.
Khắp Ngọc Trúc lâm là một lớp sương trắng nhàn nhạt lửng lờ sát mặt đất. Mà loài trúc mọc mọc ở đây vốn dĩ chẳng ai biết nó tên gọi là gì, bởi vì thân trúc tựa như thanh ngọc nên mới có cái tên gọi la ngọc trúc.

Giữa rừng trúc, có một cái tiểu đình được chạm trổ tinh xảo, trong đình có một người một thú đang uống trà.

Người là một nam tử, một con người chỉ có miêu tả với hai chữ “ khuynh thế”, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, một thân bạch y, chẳng hề dính chút bụi trầm.

Thú là một con tiểu hồ ly lông trắng như tuyết, miệng đang liếm láp tách trà.
Nam tử tuyệt mĩ kia, sau khi khẽ nhấp một chút trà, liền nói, một giọng nói câu hồn đoạt phách :

“ Tiểu hồ à, lần này xuống phàm giới độ kiếp e rằng chẳng dễ!”

Tiểu hồ ly kia cũng ngừng uống trà, hai mắt long lanh nhìn về nam tử, rồi nói :

“ Lão quỷ ơi, chẳng lẽ lần này độ kiếp có gì hung hiểm sao ? Là cái gì chứ, chẳng lẽ có thứ còn đáng sợ hơn lôi kiếp hay tâm ma kiếp sao ?”

“ Tiểu hồ người còn có điểm chưa rõ đó thôi.” Nam tử ôn nhu đặt tách trà xuống nhẹ nói :

“ Người vốn dĩ mang huyết mạch của vương giả mộc tộc và cửu vĩ thiên hồ của hồ tộc, vốn dĩ có thể tu luyện rất nhanh, xem như là ngày đi cả ngàn dặm, song cái gì cũng có hai mặt của nó, thiên kiếp của ngươi so với các yêu thú khác lại phức tạp hơn nhiều!”

“ Điều này lão quỷ có nói qua một lần với ta, nhưng hình như chỉ nói lướt qua mà thôi!”
“ Thật ra, điều này cũng dễ hiểu, trời xanh vốn công bằng, ngươi càng tu luyện nhanh thì càng phải chịu nhiều kiếp nạn, ta dùng Thái Ất Tiên Thiên Dịch Số tính ra được người phải trải qua ba kiếp, mà hai kiếp lần trước ta có thể tính chuẩn xác song lần này lại mơ hồ không thể tính ra được!”

“ Hả ? Với thần toán của lão quỷ cũng không thể tính ra được sao ?” Tiểu hồ liền chu miệng.

“ Thế mà thường ngày vẫn bảo với tiểu hồ là trên trời dưới đất chẳng có gì mà lão quỷ không thể toán ra, hắc hắc!”

Thấy tiểu hồ ly như thế, nam tử kia chẳng hề lộ vẻ khó chịu, vẫn nhẹ nhàng nở một nụ cười ấm áp như nắng xuân:

“ Chài, tiểu hồ này, lại trêu ta nữa rồi, số phận như vốn dĩ khó nắm bắt, ta không toán ra là chuyện thường, với lại tương lai ở trước mặt lại, muốn tính toán cũng không hề đơn giản, tựa như người đi trong sương mù, còn quá khứ lại dễ dàng biết được, bởi vì những gì đã diễn ra là bất biến.”

Nam tử nhấp một chút trà ấm rồi lại nói :

“ Mà trong trời đất này, những kẻ ta không thể tính ra được tương lai cũng khoảng mười kẻ, bởi thế ta mới nói thiên kiếp lần này của ngươi là một biến số rất lớn.”

Tiểu hồ ly tròn mắt nhìn nam tử, ngây ngốc hỏi : “ Thể tiểu hồ nên làm gì?”
“ Cứ thuận theo tự nhiên vậy, cái gì đến sẽ đến, cứ chuẩn bị mà ứng kiếp vậy.” Nam tử nhẹ thở dài nói.

Tiểu hồ, trong mắt dường như đang nhìn vào đâu đó xa xăm, rồi trầm ngâm nói : “ Năm đó, tiểu hồ vẫn còn chưa đánh thức lực lượng truyền thừa trong người, chỉ là một tiểu hồ ly nhỏ nhoi ở phàm giới, nếu không nhờ lão quỷ thấy thuận mắt mà cứu ta, thì chắc giờ này ta vẫn đang lặn ngụp trong luân hồi.”

“ Tiểu hồ vẫn nhớ chuyện đó sao ? Mà mới đó cũng hai ba vạn năm gì rồi nhỉ, mà ta vẫn luôn thắc mắc sao huyết mạch của mộc tộc với hồ tộc lại cùng chảy trong người tiểu hồ nhỉ, mà mộc tộc đã sớm tuyệt diệt từ thượng cổ, thật là lạ!”

“ Ây da, lão quỷ hỏi tiểu hồ thì tiểu hồ biết hỏi ai đây? Mà đoạn thời gian trước ấy, tiểu hồ đã ngưng luyện ra được bản mạng linh thụ rồi đó” Nói đoạn, tiểu hồ ly liền há miệng phun ra một cái cây nho nhỏ màu bạc, lấp lánh tinh quang.

Nam tử không dấu nổi vẻ ngạc nhiên liền nói : “ Ngân sắc linh thụ à, cũng đúng thôi, người đã qua hai lần thiên kiếp rồi, qua một kiếp nữa là hoàng sắc linh thụ đấy, xem ra “ Phiêu Hương Lạc Hoa Quyết” của mộc tộc trong truyền thuyết quả thật không sai.”

Tiểu hồ ly nghe nam tử khen không khỏi vui vẻ : “ Không chỉ vậy đâu lão quỷ, “ Thiên Hồ Chân Kinh” của tiểu hồ đã đạt đến mức có thể dùng yêu đan kết hợp với một số thứ nữa tế luyện ra yêu bảo đó.”

Nam tử nghe vậy không khỏi cảm thán nói : “ Thật không hổ là vô thượng mật điển của hồ tộc.” Chợt thở dài rồi lại nói : “ Hồ tộc mật điển truyền thừa xuống đến bây giờ cũng đã thất truyền đi không ít, chỉ sợ lão hồ ly Thiên Hỏa kia biết được người có thứ này trong tay sẽ bất kể giá nào mà sưu hồn ngươi để độc chiếm bộ công pháp này đấy!”
“ Hứ, tiếu hồ ứ sợ, có lão quỷ thì trời sập cũng ứ sợ, hì hì!”

“ Ngươi đó, nịnh vừa vừa thôi, ta tuy là Bạch Ngọc Linh Hồ, cùng tề danh với Hắc Hỏa Linh Hồ là lão Thiên Hỏa kia, nhưng thứ ta tu luyện lại là “ Thiên Hồ Vong Tình Quyết” chẳng hề thua kém gì chân kinh của nhà ngươi, nên ta chẳng thèm để mắt đến, nhưng lão kia lại tu luyện “ Thiên Hồ Thiên Hỏa Quyết” vốn là một bộ công pháp tàn khuyết từ “ Thiên Hồ Chân Kinh”, nên vì lí do đó hắn vẫn luôn xếp sau ta, song nếu hắn biết người nắm giữ thứ chân kinh này thì chuyện sẽ rắc rồi đấy, ta tuy chẳng sợ hắn nhưng không thể bảo vệ ngươi suốt được.”

“ Hứ, lão quỷ toàn xuống phàm giới làm chuyện điên đảo chúng sinh không chứ gì, thật tội nghiệp cho những nam tử xinh đẹp ở phàm giới!” Tiểu hồ liền vờ ra vẻ thương xót.

“ Chài, tiểu hồ thật hiểu ta quá đi……..”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến